Bài làm 2

Ngồi trong căn nhà ấm cúng, ánh mắt tôi nhìn ra khung cửa sổ, ngắm những giọt mưa nhẹ rơi xuống từ trời cao. Mỗi giọt mưa như một hạt ký ức, đưa tôi trở về quãng thời gian xa xưa, nơi chứa đựng một ký ức buồn trong tuổi thơ, một câu chuyện mà tôi tin rằng sẽ mãi mãi là một phần không thể nào quên của cuộc đời.

Nên Xem:  Giới thiệu về tác giả Ai-ma-tốp và văn bản Hai cây phong

Hình ảnh một ngày hè nắng nóng, tôi và Lan, người bạn thân của tôi, đứng trước cổng trường, chờ đợi nhau để cùng nhau bước vào một ngày học mới. Lan reo lên một cách hứng khởi: “Trang ơi, nhanh lên, muộn rồi đấy!”. Tôi vội vã mặc quần áo và nhanh chóng bước ra khỏi nhà. Nhưng trước khi tôi kịp bước chân ra khỏi cửa, bà, người bảo trì nhà, nhắc nhở tôi:

  • Mang theo áo mưa đi, hôm nay trời có vẻ sẽ mưa đấy!

Do hối hả, tôi chỉ cười và đáp lại:

  • Không cần đâu, trời này mưa sao được. Mang áo mưa lại nặng thêm lên khi tôi phải cầm nhiều sách.

Với tinh thần hào hứng, tôi và Lan cùng nhau băng băng đến trường. May mắn cho chúng tôi, ngay khi chúng tôi bước vào lớp, bác bảo vệ đã kêu gọi mọi người vào lớp tránh mưa. Bốn tiết học trôi qua nhanh chóng, nhưng khi đến tiết thứ năm, không khí bắt đầu thay đổi. Nhìn ra khỏi cửa sổ, tôi nhận ra rằng mây đen đang đổ về, gió thổi mạnh, sấm chớp liên tục. Mọi dấu hiệu của một cơn mưa lớn đang hiện hữu. Tôi hoảng sợ khi nhận ra mình đã quên mang theo áo mưa, và bây giờ tôi mới thấu hiểu giá trị của lời khuyên của bà.

Khi ra khỏi lớp, tôi nhận ra tình cảnh khó khăn của mình khi chỉ có mình đứng dưới mái hiên, không có áo mưa. Đột nhiên, ánh đèn hiện lên khi tôi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của bà xuất hiện tại cổng trường. Tôi hét lên: “Bà ơi, cháu đây mà!”. Bà nhanh chóng tiến lại và đưa áo mưa cho tôi. Bất ngờ hơn nữa, bà chỉ đội một chiếc nón cũ để che đầu. Trên đường về, tôi luôn muốn xin lỗi bà, nhưng lời nói dường như bị nghẹn lại trong cổ họng.

Khi đến nhà, quần áo ướt nhẹ, và bà bắt đầu có triệu chứng cảm lạnh nặng. Bác sĩ báo cáo cho bố mẹ tôi rằng với sức khỏe yếu đuối và tuổi tác của bà, cơn cảm này đã làm suy giảm sức khỏe của bà đáng kể. Quả thật, sau sự kiện đó, bà không còn có khả năng di chuyển bình thường và phải nằm một chỗ trên giường. Nhìn thấy bà yếu đuối và mệt mỏi, tôi tự trách mình vì đã làm cho bà phải trải qua những khó khăn đó.

Nếu tôi được thực hiện một điều ước, tôi chỉ muốn rằng bà sẽ khỏe mạnh như xưa, để chúng tôi có thể cùng nhau làm vườn, cùng nhau đọc truyện… Những kỷ niệm hạnh phúc của thời thơ ấu. Nhưng giờ đây, bà nằm đó, và tôi chỉ có thể hết lòng chăm sóc bà, học hành chăm chỉ để không phụ lòng rộng lớn của bà dành cho tôi.

Bài làm 3

Cách đây hai tuần, một sự kiện đã diễn ra trong cuộc sống của em, để lại trong lòng em những dấu ấn khó quên. Đó là lúc em phạm một sai lầm lớn, một lỗi mà em không thể nào xóa đi được. Đó là hành động quay cóp tài liệu trong lúc em đang làm bài kiểm tra, một quyết định đầy hậu quả mà cô chủ nhiệm của em phải chịu đựng.

Hôm đó, trước khi đi học, em đã xem thời khóa biểu và nhận ra rằng ngày mai chỉ có môn Văn cần học. Tuy nhiên, do mải mê xem một bộ phim hấp dẫn, em quên mất việc chuẩn bị cho bài kiểm tra. Khi bước vào lớp vào sáng hôm sau, em bất ngờ khi cô chủ nhiệm thông báo rằng sẽ có một bài kiểm tra ngẫu nhiên. Trên trán em bắt đầu rơi mồ hôi, không biết phải làm thế nào khi mà áp lực đè nặng lên vai.

Nên Xem:  Em hãy kể về việc học tập của em trong học kì I

Lúc đó, tận trong lớp, em đã dũng cảm quyết định quay cóp tài liệu để làm bài. Điều này đã mang lại cho em một kết quả cao khi cô chấm điểm. Tuy nhiên, niềm hạnh phúc này cũng đi kèm với sự không ngủ được của em vào đêm đó. Em tự nhủ rằng điều này không công bằng, vì em không thực sự đạt được điểm cao bằng khả năng của mình mà chỉ là nhờ vào sự lừa dối.

Khi cô công bố điểm, em tự tin đứng lên và tuyên bố điểm 10, nhận được sự khen ngợi của cả lớp. Tuy nhiên, niềm hạnh phúc này chỉ kéo dài ngắn ngủi, bởi em hiểu rằng nó không phản ánh đúng sức học thuật của mình. Trái tim em nặng trĩu và không thể ngủ yên, vì em nhận ra sự không trung thực của mình đối với cô giáo và những người xung quanh.

Cuối cùng, em quyết định đối mặt với sự thật và thú nhận lỗi của mình. Việc này không chỉ khiến cô chủ nhiệm buồn lòng mà còn làm mất đi lòng tin của những người xung quanh em. Dù có thất bại trong sự mong đợi, nhưng em cảm thấy nhẹ nhõm hơn vì đã dũng cảm nói ra sự thật.

Từ trải nghiệm này, em muốn chia sẻ với mọi người rằng trong cuộc sống, trung thực là chìa khóa của mọi mối quan hệ. Chúng ta cần học cách sống một cách trung thực, tránh xa hành động làm tổn thương người khác. Là học sinh, em quyết tâm học hành chăm chỉ và không để những sai lầm nhỏ có thể làm tổn thương lòng tin của những người xung quanh.

Bài làm 4

Chuyện đó đã diễn ra cách đây một tuần, nhưng trong lòng tôi, nó vẫn là một sự kiện khó quên, làm cho tâm hồn tôi trở nên rối bời vì không tự nhận ra lỗi lầm của mình.

Ở buổi sinh hoạt lớp chiều thứ tư, khi lớp trưởng tổng kết về ý thức kỉ luật, cả lớp đều bất ngờ khi biết đến hành động của Tùng, lớp phó, ăn quà vặt trong lớp. Mặc dù Tùng thường rất vui vẻ, nhưng hôm đó anh ta trông buồn chán. Thực tế, Tùng sẽ phải viết bản kiểm điểm vì hành động này. Tôi nhớ lại kí ức của mình khi phải viết bản kiểm điểm vì mang dép lê đến trường, một trải nghiệm làm cho tôi còn sợ hơn cả việc đưa bản kiểm điểm cho bố mẹ kí.

Khi lớp trưởng nêu tên những học sinh quên sách vở và làm bài tập, tôi may mắn khi không bị nhắc đến. Nhưng tôi vẫn lo lắng vì tôi cũng đã quên vở, chỉ là may mắn lớp trưởng không biết điều đó. Tôi quay đầu nhìn Sơn, người bạn của tôi, cũng đang lo lắng. Nhưng khi Sơn đứng lên và thú nhận rằng anh ta đã không làm bài tập toán, tôi cảm thấy tim mình như ngừng đập. Thực sự, sự dũng cảm của Sơn làm tôi tỏ ra xấu hổ. Tại sao tôi không đủ can đảm như Sơn? Tôi cảm nhận được sự đau đớn khi phải thú nhận lỗi, nhưng tại sao tôi vẫn ngồi im, không dám bước lên?

Trong đầu tôi xuất hiện những suy nghĩ đan xen. Tôi do dự, có lẽ vì tôi đã hứa với mẹ không bao giờ phạm lỗi lại. Nếu tôi nói ra sự thật, tôi sẽ bị mắng, viết bản kiểm điểm thứ hai và làm mất lòng tin. Nhưng nếu tôi giữ im lặng, không ai biết về sự thật và tôi có thể tránh được hình phạt. Thế nhưng, cuối cùng tôi cảm thấy xấu hổ vì mình không đủ can đảm như Sơn.

Nên Xem:  Giới thiệu một thức quà của người Việt

Sự kiện đó không được bật mí và cô giáo không biết về lỗi của tôi. Nhưng điều này không làm tôi cảm thấy vui sướng. Thay vào đó, tôi cảm thấy đồng thời thương và kính phục Sơn. Thương, vì anh ta sẽ phải đối mặt với sự trừng phạt từ bố mẹ, nhưng cũng kính phục vì lòng dũng cảm và trung thực của anh ta. Tôi tự trách mình, hối hận về sự do dự không đáng có của mình. Dù sau này tôi có không bao giờ quên sách vở, nhưng cảm giác ân hận vẫn luôn hiện hữu, đặc biệt khi nắm lấy vở Giáo dục công dân.

Bài làm 5

Tình thương yêu từ ông bà, cha mẹ đối với con cháu là một biển vô tận, nơi chứa đựng những nguồn tình thấu hiểu, tha thứ và bảo vệ không biên giới. Những người đã luôn ở bên, yêu thương và hỗ trợ tôi trong những thời kỳ khó khăn nhất. Tuy nhiên, tôi đã tạo ra một sự kiện khiến bố mẹ của tôi phải trải qua nỗi buồn. Dù câu chuyện xảy ra đã lâu, nhưng lòng hối hận vẫn hiện hữu trong tôi.

Là con út trong gia đình, tôi được cưng chiều nhiều, và từ nhỏ, tôi đã nuôi dưỡng ý nghĩ “Tôi sinh ra để được cưng chiều, được phục vụ”. Một ngày nọ, khi tôi trở về từ trường, tôi bất ngờ gặp bà nội tôi, một người phụ nữ nông thôn với vẻ ngoài truyền thống và giỏ xách đựng trái cây. Ban đầu, tôi coi thường bà, nhưng hóa ra đó lại là bà nội của tôi. Đến khi tôi 11 tuổi, tôi mới chào hỏi và sau đó lên lầu mà không nhìn lại.

Khi bà nội ở nhà, mọi hoạt động trong gia đình trở nên hỗn loạn. Tôi phải nghe ba mẹ “mở máy hát” mỗi ngày, chia sẻ không gian với bà, nhường nhịn, không được mở nhạc khi bà nghỉ và nhiều điều khác nữa. Tôi cảm thấy như mình bị giam giữ tại nhà. Do đó, tôi phải lòng và ghét bà.

Một buổi chiều, có bạn gọi điện đề nghị đi ăn kem ở một nơi ngon. Tôi đồng ý, nhưng không có tiền và không muốn xin bà nội. Tại phòng, tôi tình cờ thấy một tờ giấy năm chục nghìn trên bàn. Tôi quyết định lấy mà không nói với ai và sau đó có một buổi đi chơi tuyệt vời.

Khi trở về, mẹ hỏi về tờ năm chục nghìn. Tôi hoảng hốt, nhưng vẫn giả bộ bình thản. Bất ngờ, tôi nghe mẹ hỏi: “Anh có thấy tờ năm chục để ở bàn không?”. Mẹ hỏi tôi, nhưng tôi phủ nhận và bảo rằng tôi đã đi chơi với bạn cả buổi chiều. Mẹ và bố mắng tôi, nhưng tôi vẫn giữ vững lời nói.

Bà nội đứng ra và nói là mình lấy tờ tiền đó. Cô giúp việc xác nhận tôi đã ở trong phòng cô cả buổi chiều. Tôi bị mẹ mắng và tôi cảm thấy đau lòng vì đã lừa dối. Bây giờ nhớ lại, tôi hối hận vì đã bán rẻ lòng tin của mình trong một phút lầm lạc.

Bà nội ôm tôi và nói: “Thôi đừng khóc nữa, cháu biết lỗi là tốt rồi.” Tình yêu và sự tha thứ của bà làm tôi ôm bà chặt hơn và khóc thật nhiều. Tôi nhận ra giá trị của tình thương gia đình và lòng bao dung của bà. Lời nói và sự hối hận của mẹ tôi càng làm tôi đau lòng hơn. Tình thương và sự bảo vệ của gia đình nay trở nên ấm áp và hồn nhiên hơn bao giờ hết.