Trang chủ / Văn Mẫu Tiểu Học / Văn lớp 3 / Kể lại một việc tốt mà em đã làm

Kể lại một việc tốt mà em đã làm

Đề bài: Kể lại một việc tốt mà em đã làm

Bài làm 1

Tôi và Thu không ghét nhau nhưng những lời gán ghép trêu chọc của bạn bè khiến chúng tôi chẳng bao giờ nói chuyện… Nhưng sau tôi và Thu lại là người bạn thân nhất của nhau.

Bây giờ tôi và Thu đã là những học sinh giỏi toàn diện, là những đội viên gương mẫu của trường, đặc biệt chúng tôi luôn là những chủ công xuất sắc trong những cuộc thi học sinh giỏi của huyện và tỉnh. Thời gian trôi qua nhanh thật! Nghĩ lại, tôi mới thấy tình bạn thật là kỳ diệu.

Trong lớp 6B hồi ấy, tôi được bạn bè khẳng định là một thằng thông minh nhưng lì lợm. Tôi và Thu không ghét nhau nhưng những lời gán ghép trêu chọc của bạn bè khiến chúng tôi chẳng bao giờ nói chuyện. Ở trong lớp, ngoài Hưng thì Thu là đứa học ngang ngửa với tôi. Tất cả sẽ chẳng có gì thay đổi nếu như không có một ngày.

Hôm ấy, giữa buổi học thằng Hưng ốm xin phép cô về trước. Nó nhờ tôi mang chiếc cặp về sau. Buổi học tan, trời bỗng dưng đổ mưa tầm tã. Tôi nán lại chút ít hỏi cô về một bài toán khó. Hỏi xong, bước ra khỏi lớp tôi chỉ thấy lác đác còn một vài bạn ở sân trường. Mưa vẫn như trút nước làm những lá bằng lăng ướt sũng, trĩu xuống quệt ngang đầu. Tôi mặc áo mưa cẩn thận, che kín hai chiếc cặp rồi vội vã bước đến nhà xe. Nhưng lạ thật! Tôi chưa phải là người về cuối cùng trong lớp. Vẫn còn một chiếc xe của ai đó. Hình như nó giống xe của Thu. Nhìn quanh, tôi thấy Thu vẫn đứng ngay ở hành lang trước cửa lớp, chỗ tôi vừa đi qua nhưng không để ý. Tôi đoán Thu không có áo mưa.

Kệ! Mình cứ về không mai lại nghe tụi nó ca “bài ca bất tử” tôi nghĩ. Và tôi quyết định phóng xe. Nhưng vừa ra tới cổng, tôi nhớ ra mình còn dư một chiếc áo mưa trong cặp của Hưng. Giả như không có mình về cũng chẳng sao, nhưng,…

Tôi quyết định quay lại:

Áo mưa này Thu, cậu về đi không tối.

Hôm đó, đi đến giữa đường, tôi gặp bố Thu đi đón bạn. Bố Thu đã mời tôi về nhà và cảm ơn tôi. Sáng hôm sau, không hiểu sao bọn lớp tôi lại biết và đúng như tôi dự đoán, bọn nó lại ca những bài ca cũ. Nhưng khác hẳn với mọi hôm, hôm nay, Thu bước đến bàn tôi nói:

Cảm ơn cậu, từ nay bọn mình sẽ là bạn của nhau nhé!

Từ đó, thỉnh thoảng tôi và Thu lại trao dổi với nhau về những bài toán hay bài văn khó. Lũ bạn thấy tụi tôi chơi thân, cũng không còn trêu chọc nữa. Thế là tôi và Thu trở thành bạn tốt.

Năm vừa qua, tôi và Thu rất mừng khi được huyện chọn đi thi học sinh giỏi tỉnh và cả hai đều đạt đoạt giải. Lên lớp 8, chúng tôi hứa với cô giáo cũ sẽ lại cùng giúp nhau để học tập tốt hơn.

Thế đấy các bạn ạ! Từ một việc làm rất nhỏ thôi, tôi đã có được một tình bạn lớn

Bài làm 2

Vào đầu tuần vừa qua, em đã làm được một việc tốt, đó là nhặt được của rơi trả người đánh mất.

Hôm ấy, cả lớp em ra sân để học tiết thể dục. Em nhanh nhẹn chạy ùa ra trước các bạn. Bỗng, em nhìn thấy trên sân trường một chiếc ví, có lẽ của ai vừa đánh rơi. Em đến gần và nhặt chiếc ví lên. Chiếc ví màu nâu, khá cũ và căng phồng. Hẳn là trong ví có rất nhiều tiền. Em vội quay lại và gọi Lan, bạn thân của em: “Lan ơi, tớ nhặt được ví của ai đánh rơi này!” Chiếc ví bị đánh rơi đã thu hút sự chú ý của cả lớp em, các bạn xúm vào cùng xem xét. Ai cũng tò mò không biết trong ví có những gì? Đây là ví của ai? Cuối cùng, em kéo tay Lan và bảo: “Chúng mình đem nó đến nộp cho cô Hiệu trưởng đi!” Hai chúng em mang ví lên phòng cô Hiệu trưởng. Cô đang làm việc rất hăng say, nhưng khi thấy chúng em đứng lấp ló ngoài cửa, cô bèn ngừng làm việc và gọi chúng em vào phòng. Em trình bày với cô về việc nhặt được chiếc ví và nhờ cô trả lại cho người đánh mất. Cô Hiệu trưởng mời bác bảo vệ lên phòng làm việc, và cùng bác mở chiếc ví ra dưới sự chứng kiến của em và Lan. Ngay khi cô Hiệu trưởng kiểm tra xong số tiền và những giấy tờ có trong ví thì một bác khoảng 40 tuổi hớt hải chạy vào. Mặt bác lộ rõ vẻ lo lắng, tái xanh. Tuy vưa chạy xong và thở gấp nhưng bác vẫn vội vã trình bày ngay:”Cô ơi, cô thông báo lên loa giúp tôi xem có ai nhặt được chiếc ví nâu của tôi không. Toàn bộ tiền đóng học cho con tôi và tiền sinh hoạt của gia đình tôi đều để trong đó.” Nghe bác nói vậy, cô Hiệu trưởng điềm tĩnh hỏi bác xem trong ví có những giấy tờ gì? Bao nhiêu tiền? Bác nói xong, cô bèn giao chiếc ví lại cho bác ấy. Bác nhận chiếc ví, mừng rỡ cảm ơn cô giáo rối rít. Cô giáo chỉ vào em và Lan đang ngồi cùng nhau trên ghế: “Bác cảm ơn hai em này. Hai em nhặt được ở sân trường và đã mang đến nhờ tôi trả lại cho người đánh mất đấy.” Bác nhìn em và Lan, vừa mừng rỡ, vừa cảm động nói: “Cảm ơn hai cháu. Hai cháu ngoan và tốt bụng quá.” Em chỉ biết cười ngại ngùng.

Nên Xem:  Nghị luận về cuộc đấu tranh giữa cái thiện và cái ác

Tiết chào cờ ngày thứ hai vừa rồi, em đã được cô giáo tuyên dương trước toàn trường. Các bạn ai cũng nhìn em bằng đôi mắt khâm phục và yêu mến. Bố mẹ em sau khi biết em được tuyên dương vì đã làm việc tốt thì vô cùng tự hào.

Em cảm thấy rất vui khi mình đã làm được việc tốt, giúp đỡ người khác. Em tự nhủ phải cố gắng làm được nhiều việc tốt hơn nữa.

Bài làm 3

Khu phố nơi em sống là một khu phố văn hóa, Mọi người luôn nhắc nhở nhau phải thực hiện những quy định chung và giúp đỡ lẫn nhau. Riêng bản thân em, em cũng đã làm được một việc tốt mà em nhớ mãi.

Hôm ấy là một ngày mùa thu se se lạnh. Buổi trưa em đi học về ngang qua nhà bác Tuấn. Bác Tuấn là hàng xóm nhà em, bác là một thương binh. Nghe bà con trong khu phố nói chuyện, bác đi chiến đấu về, vẫn còn mấy mảnh đạn trong người, cứ trở trời lại đau. Chân bác đi khập khiễng. Tuy vậy, bác là người hiền lành, tốt bụng, lại vui tính nên rất được mọi người yêu mến. Thường ngày đi học về, em hay gặp bác ngồi ở trước cửa nhà. Nhưng hôm nay đi qua nhà, em thấy cửa mở toang, bác Tuấn ngã nằm sõng soài trên nền đất. Em vội chạy ngay vào nhà xem bác bị thế nào. Người bác lạnh, tay chân co quắp. Em hốt hoảng lắm, vì bố mẹ em đi làm chưa về, nhà bác Tuấn cũng chẳng có ai. Một mình em không thể đỡ bác Tuấn dậy được. Em đành để bác nằm trên sàn, chạy ngay ra đầu ngõ, nơi các chú xe ôm hay dừng xe đón khách. May sao, em gặp ngay một chú vừa trả khách xuống xe. Em gọi ngay: “Chú ơi giúp cháu với, có một bác đang bị ngất xỉu ngã trong nhà ạ!” Chú xe ôm nghe vậy, vội theo em vào ngay trong ngõ. Em cùng chú xe ôm dìu bác Tuấn lên xe và đưa bác đến bệnh viện. Trong khi bác Tuấn đang được các bác sĩ cứu chữa, em nhờ chú xe ôm gọi điện cho bố mẹ em đến. May sao, khi bố mẹ em đến nơi, bác Tuấn đã qua cơn nguy hiểm. Bác sĩ nói chỉ chậm một chút nữa thôi sẽ không cứu nổi. Bố mẹ em nghe vậy, ôm chầm lấy em và khen em giỏi.

Bác Tuấn ở lại bệnh viện vài ngày thì được về nhà. Khi biết em đã đưa bác đến bệnh viện và cứu bác khỏi cơn nguy kịch, cả khu phố ai cũng khen em. Gia đình bác Tuấn mua quà bánh sang nhà em chơi và cảm ơn em, hẹn em cùng bố mẹ sang nhà bác ăn cơm. Bố mẹ em cũng rất tự hào về em.

Em rất vui và tự hào vì đã giúp được bác Tuấn. Em tự nhủ phải cố gắng chăm ngoan hơn nữa và luôn giúp đỡ người khác khi họ gặp khó khăn.

Nên Xem:  Tả cảnh biển vào một đêm trăng đẹp

Bài làm 4

Mùa hè vừa qua, em đã làm được một việc tốt mà em sẽ không bao giờ quên.

Hè vừa rồi, em được bố mẹ đưa về quê ngoại chơi. Quê ngoại em là một vùng quê thanh bình, không khí ở đây rất trong lành. Đặc biệt, nhà bà ngoại em có một mảnh vườn xanh tươi tốt, nhìn ra chiếc ao chung của cả làng. Mùa hè ngồi trong vườn có bóng cây xanh và gió từ ngoài ao thổi vào vô cùng mát mẻ. Là một đứa trẻ hiếu động, em rất thích vào vườn cây nhà bà chơi vì được leo trèo, chạy nhảy và hái thỏa thích biết bao nhiêu quả ngọt. Buổi trưa hôm ấy, sau khi ăn cơm xong, em được bà sai vào vườn và trèo lên cây vú sữa hái mấy trái chín vào cho cả nhà cùng ăn. Bỗng em nghe thấy tiếng kêu cứu ngay gần đó. Em nhìn ra ngoài thì thấy một em nhỏ đang chới với giữa ao nước. Em vội vàng leo xuống khỏi cây và chạy ngay ra ao. Em nhảy ùm xuống, cố gắng bơi thật nhanh đến, kéo em nhỏ vào bờ. Em bế em nhỏ vào nhà và gọi: “Bà ngoại ơi, có em bé bị rơi xuống ao, bà giúp cháu với!” Mọi người ở trong nhà chạy ùa ra, đưa em và em nhỏ vào trong lau khô người, thay quần áo sạch. Bà em nhận ra ngay: “A, con bé nhà cô Lâm đây mà! Sao người lớn đi đâu mà để nó rơi xuống ao thế này!” Đúng lúc ấy thì cô Lâm hớt hải chạy vào nhà bà hỏi tìm con. Em nhỏ thấy mẹ thì òa khóc. Nghe mọi người kể chuyện con mình bị rơi xuống ao và được em cứu vào bờ, cô Lâm rối rít cảm ơn em. Em chỉ biết cười. Mọi người trong nhà ai cũng vui và tự hào về em lắm.

Việc em cứu em nhỏ rơi xuống ao được bà con trong làng kể cho nhau nghe. Ai cũng khen em ngoan ngoãn, tốt bụng, lại nhanh nhẹn và bơi lội giỏi. Cô Lâm cứ luôn miệng cảm ơn em mãi. Bà ngoại em rất vui, khi em theo bố mẹ về thành phố, bà cho em bao nhiêu bánh trái.

Em rất vui vì đã làm được một việc tốt. Em tự hứa với mình sẽ học tập giỏi hơn nữa và luôn giúp đỡ người khác khi gặp khó khăn.

Bài làm 5

Khi đi học, em và các bạn luôn được thầy cô nhắc nhở cần có ý thức bảo vệ môi trường. Vâng lời thầy cô dạy, em luôn chú ý vứt rác đúng nơi quy định, trồng cây xanh, … Tuy vậy, em nhớ nhất một việc tốt mà em đã làm tuần trước để bảo vệ vườn cây giống.

Gần nhà em có một vườn cây giống. Hàng ngày đi học về, em thường đi qua vườn cây ấy. Các cô chú ai cũng hiền hậu và thân thiện cả. Mỗi khi nghe em chào từ ngoài cổng, các cô chú đều nhìn ra ngoài, tươi cười chào lại. Hôm ấy, em đi học về qua vườn ươm như thường lệ. Vừa đến gần vườn ươm, em thấy một con trâu đang đến gần những cây giống. Nó cố vươn cổ qua hàng rào để căn phá những ngọn cây non. Em vội dựng chiếc xe đạp gọn vào bên đường, chạy lại định dắt con trâu qua nơi khác. Nhưng con trâu này có lẽ bị xổng, không có sợi dây nào luồn qua mõm nó cả. Trông nó có vẻ khá to và hung dữ. Em bèn chạy vào trong vườn, gọi các cô chú đang làm việc trong vườn ươm ra. Chú Hòa chủ vườn ươm vội chạy ra và đuổi con trâu, không cho nó phá cây giống nữa. Vừa lúc đó, có một bác nông dân chạy đến. Bác nhanh thoăn thoắt luồn dây vào mõm con trâu và dắt nó ra. Bác nói rằng con trâu bị xổng, bác đi tìm mãi giờ mới thấy và xin lỗi chú Hòa vì đã để con trâu phá cây giống. Sau khi bác nông dân dắt con trâu về, chú Hòa và các cô chú trong vườn ươm đã cảm ơn em vì phát hiện ra con trâu phá cây. Chú Hòa dặn em, lúc nào rảnh, cứ sang vườn chơi với các cô chú.

Tuy việc làm của em thật nhỏ bé, nhưng em vẫn thấy rất vui vì giúp đỡ được các cô chú bảo vệ vườn cây giống. Em sẽ cố gắng hơn trong tương lai để làm được nhiều việc tốt hơn nữa.

Nên Xem:  Tả vật nuôi mà em yêu thích

Bài làm 6

Hôm qua, em vừa làm được một việc tốt, đó là giúp đỡ bạn cùng lớp.

Buổi sáng, em đến lớp như mọi ngày. Thế nhưng hôm nay lớp có gì đó hơi khác mọi ngày. Sau một lúc, em nhận ra bạn Hoa, người trực nhật hôm nay chưa đến lớp. Lớp học chưa được dọn dẹp vẫn còn bẩn, bảng chưa được lau. Thấy giờ vào lớp sắp đến gần mà Hoa vẫn chưa đến lớp, em bèn lấy chổi quét lớp giúp bạn. Em cẩn thận quét từng gầm bàn, góc lớp. Sau khi quét xong, lớp đã sạch sẽ tinh tươm. Sau đó, em mang giẻ lau đi giặt và lau bảng thật sạch. Làm xong mọi việc thì chuông báo vào lớp cũng reo lên. Lúc này, Hoa mới hớt hải chạy vào lớp. Vừa đến, Hoa đã vội vàng cầm lấy cây chổi. Em ngăn bạn và nói: “Hoa ơi, mình đã trực nhật giúp cậu xong rồi đấy.” Hoa mỉm cười, để cây chổi về chỗ cũ, cảm ơn em và ngồi vào chỗ. Em cũng ngồi vào chỗ của mình. Sau đó, cô giáo chủ nhiệm vào lớp. Cô đưa mắt nhìn quanh lớp một lượt, có vẻ rất hài lòng. Cô mỉm cười và nói: “Hôm nay, lớp ta được dọn dẹp rất sạch sẽ. Cô tuyên dương bạn Hoa hôm nay trực nhật lớp rất sạch. Các em hãy học hỏi bạn nhé.” Nghe cô giáo khen, Hoa ngượng ngùng đứng lên trả lời: “Cô ơi, hôm nay, người trực nhật không phải em ạ. Vì mẹ em bị ốm nên hôm nay em đi học muộn, bạn Linh đã trực nhật thay em ạ.” Nghe Hoa nói vậy, cô giáo bèn nói: “Vậy là Linh đã trực nhật hôm nay à? Cô tuyên dương tinh thần giúp đỡ bạn bè của Linh. Các em hãy học tập bạn, giúp đỡ nhau nhiều hơn trong học tập và rèn luyện nhé.” Nghe cô giáo tuyên dương em, cả lớp đồng loạt vỗ tay hưởng ứng. Em thấy vừa ngại vừa vui vì đã giúp được bạn.

Em rất vui vì giúp đỡ được bạn Hoa. Em sẽ cố gắng hơn nữa để làm được nhiều việc tốt hơn.

Bài làm 7

Bài làm

Tôi xin kể cho các bạn nghe câu chuyện vừa mới xảy ra cách đây chưa đầy một tuần lễ. Trưa hôm ấy, vừa mới tan trường xong, tôi vội vã về nhà để giúp mẹ chuẩn bị bữa cơm trưa mà sáng đó trước lúc đi làm mẹ tôi dặn. Ra khỏi cổng trường, tôi vừa đi vừa chạy. Bất chợt tôi gặp một người phụ nữ trạc chừng tuổi mẹ tôi đang tay xách nách mang hành lí lỉnh kỉnh, trên tay còn có một bé gái chưa đầy tuổi, bước đi nặng nề khó nhọc giữa cái nắng chói chang như đổ lửa. Tôi dừng lại, quyết định sẽ giúp cô mang hành lí một đoạn đường. Tôi bước nhanh đến bên cô, khẽ hỏi:

Cô đi về đâu ạ? Cô để cháu giúp một tay.

Cô đi về gần đây cháu ạ! Ở cái xóm bên phải có cây đa cổ thụ ấy. Thế cháu về đâu?

Cháu cũng đi về xóm ây đây. Vậy là cô cháu mình cùng đường rồi! Cô đưa hành lí cho cháu đi! Cô đi xe tốc hành về phải không? Cái xóm mình nó ở trái nẻo, đường rẽ vào lại quá nhỏ nên người xóm minh đi đâu về cững phải vất vả như thế này đây, cô ạ!

Thế rồi, cô đưa gói hành lí cho tôi. Qua chuyện trò, tôi mới biết que cô ở Đồng Tháp lây chồng ở xóm tôi Cô là vợ chú Hòa con bà Tư Thuận cách nhà tôi chừng năm mươi mét. Chú là kĩ sư cầu đường hiện đang thi công những công trình trên tuyến đường Hồ Chí Minh đoạn ngoài miền Trung. Được tin mẹ chồng ốm nặng, chú chưa về kịp nên hai mẹ con từ thành phố Nha Trang đi máy bay vào thành phố rồi từ thành phố theo xe tốc hành về đây thăm bà. Hai cô cháu vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ, mải nói chuyện mà về đến ngõ nhà cô lúc nào khang biết!

Đến nhà rồi,cháu ạ! Cô cám ơn cháu nhiều lắm! Không có cháu giúp, không biết lúc nào cô mới về được đến nhà. Cháu để đấy cho cô, cô xách vặo được. Thôi, cháu về nhà kẻo ba mẹ trông. Chiều, ghé cô chơi nhé!

Tôi trao lại hành lí cho cô rồi chạy một mạch về đến nhà chuẩn bị bữa cơm trưa như lời mẹ dặn lúc sáng.

hochoi.net - Học Hỏi

Có thể sử dụng ctrl + F để copy code nhanh hơn nhé!