Trang chủ / Văn Mẫu THCS / Văn lớp 8 / Kể về một kỉ niệm đáng nhớ đối với một con vật nuôi mà em yêu thích

Kể về một kỉ niệm đáng nhớ đối với một con vật nuôi mà em yêu thích

Đề bài: Kể về một kỉ niệm đáng nhớ đối với một con vật nuôi mà em yêu thích

Bài làm 1

Tuổi thơ của ai cũng gắn bó với một loài vật nuôi đáng yêu, đó có thể là chú rùa, chú chim hay chú mèo… Riêng với tôi, tuổi thơ của tôi gắn với chú chó Phi Phi dũng cảm.

Phi Phi là chú chó lai béc-giê mà tôi đã.. nhặt được trong công viên! Chuyện là thế này: cách đây chừng một năm, vào buổi chiều tôi đi tập thể dục trong công viên. Đang chạy bộ, tôi chợt nghe tiếng rên yếu ớt trong lùm cây. Tò mò, tôi rẽ đám lá nhìn vào thì thấy một chú chó nhỏ yếu ớt đang nằm rên trong chiếc hộp giấy. Thương chú quá, tôi mang về nuôi. Tôi không ngờ, lúc mang Phi Phi về bố mẹ không những không trách tôi mà còn giục tôi đi lấy sữa cho chú uống nữa!

Bây giờ thì Phi Phi đã lớn lắm. Lông chú màu đen mượt, bốn chân cao và chắc. Hai tai lúc nào cũng dựng lên lắng nghe mọi âm thanh xung quanh. Cái mũi thì lúc nào cũng có vẻ khịt khịt như đánh hơi mọi thứ. Phi Phi rất ngoan và can đảm. Khi tối trời, chú luôn ra ngoài hiên nằm canh. Có Phi Phi ở ngoài, cả nhà tôi rất yên tâm đi ngủ. Thế rồi, đến một ngày, có chuyện xảy ra, gia đình tôi đã cảm nhận được sâu sắc sự dũng cảm và lòng trung thành của Phi Phi.

Xem thêm:  Kể về chuyến thăm quê hương của em – Văn mẫu tuyển chọn lớp 3

Đó là một đêm mùa đông gió rét. Như mọi hôm, Phi Phi vẫn nằm canh ở ngoài hiên. Cả nhà tôi đang ngủ thì chợt nghe tiếng Phi Phi sủa dữ dội, tiếng chú giằng dây xích loảng xoảng. Bố vội vàng bật dậy rồi nnẹ nhàng cầm gậy lách ra ngoài. Cuối góc vườn, một bóng đen khả nghi đang di chuyển. Thấy động, hắn vội vàng trèo tường hòng thoát ra ngoài. Bố vừa hô hoán hàng xóm vừa lao theo tên trộm. Phi Phi cũng lồng lộn chồm lên, dây xích bị giằng co hết mức. Bố đuổi theo tên trộm, bất ngờ, hắn quay lại đạp mạnh vào bố. Bị lỡ đà, bố ngã xuống. Hắn lợi dụng lúc ấy đè lên người bố, tay phải rút mạnh con dao ra rồi vung lên. Chính lúc ấy, Phi Phi từ đâu lao đến ngoạm vào tay cầm dao của hắn rồi mặc cho gã gian phi đẩy, đạp đánh như thế nào cũng kiên quyết không nhả tay hắn ra. Cuộc vật lộn dừng lại khi các cô bác hàng xóm ùa đến trói gô tên trộm lại. Mẹ tôi vừa xuýt xoa dìu bố vào nhà vừa nhắc chị em tôi lấy sữa cho Phi Phi và đưa chú vào nhà.

Sau hôm ấy, Phi Phi nổi tiếng cả khu phố với câu chuyện “cứu chủ”. Kẻ gian bị bắt sau đó đã khai ra rất nhiều vụ trộm mà hắn nhúng tay vào. Gia đinh tôi và Phi Phi còn được tuyên dương nữa!

Xem thêm:  Soạn bài Hịch Tướng Sĩ Ngữ văn 8

Phi Phi vẫn sống cùng gia đình tôi cho đến bây giờ. Chú luôn được cả nhà cưng chiều và yêu quý, đặc biệt là tôi. Phi Phi tuy là một chú chó nhưng có nhiều điều đáng để chúng ta học tập đúng không các bạn!

Bài làm 2

Khi nhìn thấy Teddy lần đầu tiên, trái tim của em chợt ấm áp. Teddy có bộ lông xù mềm mại, chiếc đuôi cong cong và đôi mắt lanh lợi khiến em ngay lập tức yêu quý chú chó này. Mỗi buổi sáng, khi bình minh ban mai vừa hé lên, Teddy thường thức dậy bằng việc vuốt ve lông mình, đầy tự hào và thanh thoát như một nữ hoàng. Em không chỉ xem Teddy là một chú chó nuôi bình thường, mà còn như một người bạn thân thiết, người em có thể chia sẻ mọi điều trong cuộc sống.

Tuy nhiên, theo thời gian, áp lực từ việc học tập và cuộc thi cử dần làm cho trái tim em trở nên bận rộn và ít để ý đến Teddy hơn. Teddy, với tính hiếu động của một chú chó, thường tìm kiếm sự chú ý ở nơi khác khi em không còn dành thời gian đủ cho chú. Một ngày, tiếng kêu của Teddy từ nhà hàng xóm trở nên lớn hơn và trầm đầy lo lắng. Nhưng vì bận rộn với việc học, em đã quyết định không quan tâm. Cho đến khi tiếng kêu giật mình dứt khoát, và em nghe thấy tiếng ba hốc hác báo tin xấu.

Nên Xem:  Hình ảnh Bác Hồ qua những bài thơ em đã học và đọc thêm trong chương trình Ngữ văn THCS

Trái tim em như bị một cú đâm mạnh khi nhìn thấy Teddy, chú chó nhỏ bé và đáng yêu của em, nằm đó, đầy vết thương và máu. Em không hiểu được tại sao có những người có thể làm tổn thương một sinh linh vô tội như Teddy chỉ vì lòng tham và tầm nhìn hẹp hòi của họ. Em đã ôm Teddy, chăm sóc chú từng chút một, lấy sữa từng giọt nhỏ để nuôi chú. Trong mỗi giọt sữa, em cảm nhận được sự yếu đuối và hy vọng từ đôi mắt đầy bi thương của Teddy. Trong lòng em, sự hối tiếc tràn ngập. Hối tiếc vì em đã không để ý đến Teddy, người bạn thân thiết, khi chú cần em nhất.

Từ lúc đó, em học được một bài học quý giá: lòng trung hiếu và tình thương không nên bị lạc lõng giữa cuộc sống hối hả và những ưu tiên cá nhân. Em quyết định dành thời gian chăm sóc và yêu thương Teddy hơn, trở thành người bạn đồng hành trung thành của chú cho đến cuối cuộc đời. Mỗi lúc nhìn thấy Teddy, em nhớ về khoảnh khắc đau lòng nhất trong cuộc đời em, nhưng cũng là nguồn động viên lớn nhất để trở nên nhân từ và chân thành hơn. Cuộc sống của em trở nên tươi đẹp và ý nghĩa hơn khi có Teddy ở bên cạnh, một người bạn trung thành và không đánh mất lòng tin vào con người.

Bài làm 3

Hồi nhỏ, gia đình của tôi sống cùng với ông bà ngoại, cậu, và mợ. Cuộc sống của chúng tôi trở nên thêm đáng yêu khi một người quen tặng cho chúng tôi một chú cún đáng yêu tên là Miu. Tên Miu đã được đặt trước khi chú trở thành thành viên mới chính thức của gia đình tôi.

Miu là một chú cún bé xinh đẹp, với bộ lông mượt mà màu nâu hạt dẻ. Bộ lông này làm cho Miu trở nên quyến rũ và thậm chí đẹp đến mức gây ấn tượng mạnh với bất kỳ ai nhìn thấy. Đôi mắt đen lấp lánh và tròn xoe của Miu thêm phần dễ thương, và chiếc mũi bé xíu của chú luôn ẩm ướt, cùng đôi tai lớn luôn đứng đầu, sẵn sàng lắng nghe mọi thứ. Điều đáng yêu cuối cùng chính là cái đuôi tí xíu, luôn ngoe nguẩy và vui đùa theo nhịp bước chân ngắn, mập mạp của Miu.

Thời gian trôi qua, Miu lớn dần và trở nên gần gũi hơn với tất cả mọi người. Miu đã trở thành người bạn đáng tin cậy và đáng yêu của chúng tôi.

Tôi luôn nhớ những ngày học mẫu giáo, khi tôi và em gái tôi trở về nhà, Miu đã đứng đợi chúng tôi tại cánh cổng. Khi mở cửa, Miu luôn mừng rỡ, nhảy nhót và đuôi múa như một biểu cảm của niềm vui. Ba mẹ mở cửa và Miu nhanh chóng lao vào nhà, đón chúng tôi với đôi mắt tròn xoe và tiếng kêu thân thiện. Khi chúng tôi cất cặp và báo rằng chúng tôi đi học về, Miu thường nằm xổm xuống để chờ chúng tôi cởi giày và áo. Mọi ngày đều như vậy, tình bạn giữa chúng tôi và Miu ngày càng mặn nồng hơn, và không có chuyện gì đặc biệt xảy ra.

Miu trở thành một người bảo vệ nhỏ của gia đình tôi. Dù là một chú cún bé nhỏ, nhưng Miu luôn bảo vệ chúng tôi và báo động khi có tiếng động hoặc người lạ.

Tuy nhiên, một ngày đen tối đến. Lúc ấy tôi còn là một học sinh cấp hai. Vào một đêm khuya, khi mọi người trong gia đình đang ăn tối và Miu đang nằm dài ngoài sân, chú ta bất ngờ biến mất. Ba tôi muốn ra ngoài để đổ xích Miu lại, nhưng không thấy chú ở đâu. Tôi nhớ rằng chị gái tôi mới đi ra ngoài và tôi đã nghe thấy Miu sủa to. Tôi nghĩ rằng có lẽ hàng xóm hoặc bạn của chị gái tôi đi ngang qua nhà nên tôi không chú ý. Nhưng sau đó, không còn tiếng sủa nào cả. Ba tôi hỏi mọi người xem Miu ở đâu, nhưng ai cũng nói họ không biết, và chúng tôi cảm thấy lạ lẫm vì không thấy Miu đâu cả.

Chúng tôi đã đi kiếm Miu xung quanh khu vực và hỏi mọi người, nhưng không tìm thấy. Cuối cùng, chúng tôi buộc phải về nhà mà không có Miu. Tôi và em gái tôi rất buồn vì Miu là người bạn đáng yêu và thân thiện của chúng tôi. Đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy mất đi một người bạn thân yêu, và từ đó, gia đình tôi không bao giờ nuôi chó nữa, không phải vì họ không yêu chó mà bởi họ sợ sẽ mất đi một người bạn thêm một lần nữa.

Nên Xem:  Thuyết minh về cái quạt

Bài làm 4

 Khi tôi còn nhỏ, gia đình tôi có một chú chó nhỏ xinh, một chú chó Chi-hua-hua tên là Nhím. Tên gọi đáng yêu ấy không chỉ là tên mà còn là biểu hiện chính xác nhất về bản chất của chú. Nhím có bộ lông vàng mịn màng, đôi mắt tròn xoe đầy sự tò mò. Dù chỉ mới mấy tháng tuổi, Nhím đã là thành viên không thể thiếu trong gia đình chúng tôi. Nhím thường tạo ra những khoảnh khắc vui nhộn cho chúng tôi. Đôi khi, chú bám sát chân tôi như một người bạn đồng hành trung thành. Những khi tôi buồn chán, Nhím sẽ đến và đặt đầu nhỏ lên đùi tôi, như thể chú hiểu được cảm xúc của tôi. Chúng tôi thường cười đùa với Nhím, và chú cũng trở nên thích tham gia vào các trò đùa của chúng tôi. Mỗi khi tôi mở cửa nhà, Nhím sẽ nhanh chóng chạy ra đón tôi, đôi mắt lấp lánh đầy niềm vui.

Một ngày, khi Nhím còn nhỏ, chú chứng kiến một tình huống đầy nguy hiểm. Một tên trộm xâm nhập vào nhà chúng tôi. Trong bóng tối, tôi nghe thấy tiếng rên rỉ và tiếng sủa đầy quyết đoán. Nhím đã đối mặt với kẻ xấu và bảo vệ ngôi nhà của chúng tôi. Sự dũng cảm của chú là nguồn động viên lớn cho tôi và gia đình. Nhưng cuộc sống không luôn êm đềm. Một ngày, chúng tôi phải đối diện với mất mát lớn khi Nhím bị một tai nạn giao thông. Đó là một cú sốc lớn cho chúng tôi. Trong lòng tôi, sự trống trải tràn ngập, và bóng dáng của Nhím vẫn in sâu trong trí tưởng của tôi.

Tuy Nhím đã ra đi, nhưng tình yêu và sự trung thành mà chú mang lại cho gia đình chúng tôi vẫn còn mãi mãi. Chúng tôi nhớ về Nhím với tất cả những kỷ niệm vui vẻ và những hành động dũng cảm của chú. Chúng tôi biết rằng, ở nơi nào đó trên thiên đàng, Nhím vẫn nhìn thấy chúng tôi và chúng tôi sẽ gặp lại nhau một ngày nào đó. Nhím đã dạy cho chúng tôi nhiều điều, từ lòng dũng cảm đến tình yêu không điều kiện. Chú là biểu hiện tinh thần của trung thành và lòng trung hiếu, và tôi biết rằng, dù đã không còn ở bên chúng tôi, Nhím vẫn sống mãi trong trái tim của chúng tôi. Chúng tôi biết ơn về những bài học mà Nhím đã mang lại, và sẽ luôn nhớ về chú với tình cảm sâu đậm. Ngày xửa ngày xưa, ở một ngôi làng nhỏ, có một chú chó tên là Nhím, một chú chó nhỏ bé và dễ thương. Nhím không chỉ là một thành viên của gia đình nhỏ này mà còn là người bạn đồng hành trung thành của các cư dân trong làng. Dù nhỏ bé, Nhím luôn tỏ ra dũng cảm và trung thành với mọi người xung quanh.

Nhím có bộ lông vàng mịn màng như những bông hoa dại nở rộ trên đồng cỏ. Đôi mắt sáng lấp lánh của Nhím chứa đựng sự hiểu biết và trí tuệ đặc biệt. Mỗi buổi sáng, khi bình minh ban mai vừa hé lên, Nhím thường xuất hiện trong sân nhỏ trước nhà, chờ đợi những người bạn nhỏ trong làng để bắt đầu một ngày mới đầy niềm vui. Không chỉ là người bảo vệ nhà cửa, Nhím còn là trợ thủ đắc lực của các em nhỏ trong làng. Những lúc trẻ con mất đồ chơi hoặc lạc đường, Nhím luôn sẵn lòng dẫn dắt họ về nhà an toàn. Trong những trận bão táp, khi làng bị thiên tai đe dọa, Nhím thường đứng trước đầu đoàn, bảo vệ cư dân nhỏ bé trong nhà mình. Sự dũng cảm của Nhím đã khiến mọi người trong làng kính trọng và yêu mến không ngừng.

Nhưng không có hạnh phúc nào kéo dài mãi mãi. Một ngày, khi làng bị một trận động đất kinh hoàng tàn phá, Nhím đã hy sinh để bảo vệ một đứa trẻ đang mơ mộng giữa đám cháy và đổ nát. Tình yêu thương và lòng trung hiếu của Nhím đã chạy nước rút trong cuộc đời chú để bảo vệ người khác. Từ đó, Nhím không chỉ là một chú chó trong lòng mọi người, mà còn là biểu tượng của lòng trung thành và sự hy sinh vì người khác. Người dân trong làng không bao giờ quên câu chuyện về Nhím, chú chó dũng cảm và trung thành, người bạn đồng hành không bao giờ quên. Chúng ta hãy nhớ mãi câu chuyện này và học hỏi từ lòng trung thành của Nhím, để chúng ta cũng có thể làm cho thế giới này trở nên ấm áp hơn bằng tình yêu và lòng trung thành của mình.

Bài làm 5

Mỗi khi trẻ con trưởng thành, không chỉ tạo dựng những mối quan hệ thân thiết với những người bạn, mà còn xây dựng tình cảm đặc biệt với những người bạn vật nuôi của mình. Những người bạn này thường là những loài vật bình thường, nhưng dần dần, họ trở thành một phần quan trọng của cuộc sống. Khi nhớ về chúng, kỷ niệm về Bún – chú cún đáng yêu của tôi, lại tràn về trong tâm trí.

Nên Xem:  Viết Bài Văn Tả Về Tình Bạn Của Em

Ban đầu, mẹ tôi không mấy thích nuôi chó, mèo hay bất kỳ vật nuôi nào khác. Trong khi chúng tôi, chị em tôi, từ khi còn nhỏ, đã luôn mong muốn được thú cưng và ghen tị khi thấy các bạn nhỏ từ nhà hàng xóm vui vẻ chơi đùa cùng với chó mèo. Nhưng đến một ngày đẹp trời, Bún bước vào cuộc sống của gia đình chúng tôi. Ban đầu, Bún chỉ là một con chó lang thang, luôn xuất hiện ở khu vực xung quanh nhà. Mùa đông bốn năm trước, tôi chú ý đến chú chó nhỏ đó, đang lang thang không nhà cửa, không ai quan tâm. Tôi thường đem đồ ăn cho nó, sau bữa tối, đặt một bát đầy đồ ăn nguội trước cổng để chờ nó đến. Tôi làm như vậy suốt một tuần, Bún dần quen với sự hiện diện của tôi và trở nên thân thiết. Đôi lúc, nó còn để tôi đưa nó vào nhà để tắm và rửa sạch lông nó. Bún có bộ lông mềm mịn màu trắng tinh khôi, đôi mắt nâu tròn xoe, tai ngắn và cặp chân ngắn nổi bật. Tôi đặt tên cho nó là “Bún” sau một lần ngẫu hứng đưa một bát mì vào trước mặt nó, nhưng nó lại không thèm chạm vào. Bún đối diện với bát mì đó nhưng không ăn, khiến tôi nghĩ rằng nó không thích mì. Tôi gọi nó là “Bún” và tên đó đã dính với nó mãi sau này.

Bún trở thành một người bạn thân thiết của tôi. Dù mẹ có nghi ngờ, nhưng Bún không bao giờ xâm nhập vào nhà, không để lộ bất kỳ dấu vết nào. Nó tiếp tục lang thang như vậy cho đến khi một sự kiện đặc biệt xảy ra. Trong lúc chơi trốn tìm với bạn bè ở vườn nhà ông Năm, tôi bị một con rắn cắn vào chân. Tôi đạp vào hang rắn, làm cho nó cắn vào chân tôi và phun độc. Đây là lần đầu tiên tôi thấy một con rắn đến gần như vậy, và bị cắn nữa chẳng hạn. Tôi nhìn thấy con rắn đang lẻn đến, lớn hơn nhiều so với bàn tay tôi, và đồng thời, tôi cảm nhận vết cắn nhỏ rỉ máu. Tôi hoảng sợ đến mức không thể thốt nổi lời. Bác Năm không có mặt, và bạn bè tôi đều chạy trốn. Tôi cảm thấy cô đơn và không biết phải làm gì. Nhưng lúc đó, Bún xuất hiện. Bún đã quanh quẩn bên tôi suốt thời gian ấy và hiện tại, đang đứng đối diện con rắn lớn, sủa lớn và hung hăng. Dù có hai con chó lớn ở nhà bác Năm cạnh đó, nhưng Bún không chùn bước. Nó nhấn chặt bản lông trắng tinh khôi của mình, đôi mắt nâu lấp lánh và đuôi ngoe nguẩy. Bác Năm và mẹ tôi xuất hiện sau đó. Bún tháo chạy, và tôi cảm thấy thất vọng vì nó bỏ tôi lại. Tôi khóc nức nở. Bác Năm và mẹ đưa tôi đến trạm y tế, và sau kiểm tra, bác sĩ nói vết cắn không độc hại. Mọi người nhẹ nhõm thở phào.

Khi trở về nhà, tôi hỏi mẹ cách mà mẹ tìm thấy tôi. Mẹ nhớ lại rằng, khi mẹ định đi tìm tôi và đưa tôi sang nhà bà ngoại, mẹ thấy Bún đứng ở trước cửa. Nó cầm trong miệng một mảnh khăn mặt, và nó gầm gừ trước khi thả nó xuống đất. Bún chạy đến nhà bác Năm, sau đó dừng lại và nhìn về phía tôi. Mẹ nhớ kỹ đoạn đó và bảo rằng Bún thật thông minh. Mẹ đem đồ ăn cho nó và Bún chấp nhận nó.

Chị em tôi vô cùng biết ơn và kính trọng Bún. Tình bạn đặc biệt giữa chúng tôi và Bún trở nên mạnh mẽ hơn. Bún trở nên ngoan hơn, ăn nhiều hơn và lớn nhanh hơn. Chúng tôi luôn dắt Bún đi bất cứ đâu chúng tôi đến, và bạn bè của chúng tôi luôn khen ngợi Bún với bộ lông mềm mịn màu trắng tinh khôi. Nhiều năm sau, chúng tôi vẫn nhớ về sự thông minh và lòng dũng cảm của Bún trong ngày kia. Dù rắn không có độc, nhưng nếu không có sự can đảm của Bún, tôi đã phải đối mặt với một tình huống nguy hiểm. Bún không phải là một con chó tình cờ đến, mà là một phần quan trọng của tuổi thơ của tôi.

hochoi.net - Học Hỏi

Có thể sử dụng ctrl + F để copy code nhanh hơn nhé!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *