Trang chủ / Văn Mẫu THCS / Văn lớp 8 / Kể về một lần em mắc lỗi khiến thầy cô buồn

Kể về một lần em mắc lỗi khiến thầy cô buồn

Kể về một lần em mắc lỗi khiến thầy cô buồn

Bài làm 1

Con người không một ai lớn lên mà không mắc phải những sai lầm, những khuyết điểm. Tôi cũng không ngoại lệ. Tôi là một đứa con gái nhiều khuyết điểm. Năm học lớp sáu, tôi đã mắc một khuyết điểm rất lớn khiến cô giáo chủ nhiệm rất buồn. Đó là đánh bạn học cùng lớp. Mặc dù chuyện đã qua lâu, mọi người cũng đã tha thứ cho tôi, đã quên lỗi lầm năm ấy nhưng nó mãi là một kỉ niệm khó phai trong cuộc đời học sinh của tôi.

Mọi người đều nhận xét rằng tôi giống cha từ ngoại hình đến tính cách. Tôi thừa hưởng từ cha đôi mắt, nụ cười,…và cả cái tính khí “nóng như Trương Phi”…Cha mẹ tôi đi làm xa để tôi sống với ông bà ngoại. Ông bà suốt ngày quần quật ngoài đồng từ sáng đến tối nên cũng không có thời gian dạy dỗ tôi đàng hoàng, nhắc nhở việc học của tôi…Có lẽ vì vậy mà tôi đâm ra lêu lỏng, ương ngạnh, coi trời bằng vung. Tôi còn nhớ như in hôm ấy là ngày thứ năm – ngày cô giáo trả bài kiểm tra môn Toán. Do lần kiểm tra đó tôi không học bài nên phải nhận điểm dưới trung bình. Thật đáng xấu hổ! Một đứa bạn cùng lớp, tên là Huy đã trêu tôi cả buổi học hôm đó chỉ vì con điểm 3 môn Toán. Nó còn bảo sẽ về mách bà tôi vì cái tội tôi ham chơi, lười học, bị điểm kém,…Là một đứa con gái nhưng tôi lớn hơn các bạn đồng trang lứa rất nhiều, lại còn không được dịu dàng, thùy mị mà cứ hổ báo như con trai vậy. Sau giờ học hôm đó, lúc tan trường tôi đã lôi xềnh xếch Huy ra ngoài cổng, đánh nó túi bụi và còn hâm dọa rằng: “Nếu mày dám mách mẹ tao, tao sẽ không để cho mày yên đâu”. Rồi tôi bỏ ra về với sự hả hê trong lòng nhưng đâu hay mọi chuyện sẽ tồi tệ biết chừng nào…Đúng là Huy rất nghe lời, Huy không mách bà tôi mà lại…nói với mẹ của bạn ấy. Vậy là hôm sau, mẹ Huy tìm gặp cô giáo chủ nhiệm và phàn nàn với cô về vụ việc trên.

Cô giáo chủ nhiệm lớp tôi vốn là một người giáo viên yêu thương học sinh hết mực, luôn quan tâm, chăm lo, tìm hiểu cuộc sống của từng bạn trong lớp để kịp thời động viên, giúp đỡ khi cần. Tôi là một trong số những đứa học trò được cô rất quan tâm vì hoàn cảnh gia đình đặc biệt và cả cái tính khí nóng nảy thất thường của tôi. Nghe mẹ của Huy kể lại sự việc ấy, cô đã phải thay tôi xin lỗi mẹ bạn ấy và hứa sẽ tìm hiểu rõ nguyên nhân sự việc, xử lý thích đáng. Sau tiết sinh hoạt lớp ngày thứ sáu, cô đã gọi tôi và Huy ở lại, yêu cầu tôi xin lỗi Huy. Tôi không xin lỗi mà còn lớn tiếng khăng khăng cho rằng mình không làm gì có lỗi. Khi ấy, tôi thoáng thấy trên đôi mắt cô một nét buồn khó tả và cả sự thất vọng. Tôi bất giác giật mình, có khi nào cô sẽ kỉ luật tôi, đuổi học tôi? Nỗi sợ hãi bắt đầu làm tôi bớt hống hách và dịu lại. Nhưng cô không la mắng chỉ im lặng một lúc rất lâu rồi nhẹ nhàng giảng giải cho tôi thấy lỗi sai của mình.

Dần dần, tôi nhận ra khuyết điểm của mình và chấp nhận xin lỗi Huy. Tôi cũng đã xin lỗi cô vì đã lớn tiếng khiến cô phải buồn lòng và hứa sẽ cố gắng chăm lo học hành, không “côn đồ, hung hăng” với bạn học nữa.

Giờ đây tôi đã lớn hơn một chút, đã biết nghĩ, biết lo hơn. Tôi thầm cảm ơn người cô chủ nhiệm năm nào đã trao cho tôi cơ hội để sống tốt, sống có ích như ngày hôm nay. Câu chuyện ấy tôi sẽ mang theo làm hành trang vào đời như một bài học đắc giá.

Bài làm 2

Trong nhịp sống xô bồ, náo nhiệt, mọi thứ sẽ theo dòng thời gian lui vào dĩ vãng để lại đằng sau biết bao nỗi niềm nuối tiếc. Ngậm ngùi hai tiếng “giá như…”, tôi thật sự cảm thấy hối hận khi nghĩ về một lần không học bài cũ khiến cô giáo buồn. Là một học sinh giỏi văn, là ban cán sự lớp, tôi được cô giáo tin tưởng và quý mến, vậy mà…

Sáng hôm ấy, một buổi sáng trong xanh, mát mẻ. Những giọt nắng tinh nghịch nhảy nhót trên đường qua những kẽ lá xanh thẫm. Những chú chim chuyền cành nhí nhảnh, vô tư. Không khí thiên nhiên đầu thu thật nhẹ nhàng, quyến rũ.

Thế mà tôi thật vội vàng, hối hả bước nhanh đến trường để tranh thủ vài phút đầu buổi ôn lại cả đống bài cũ mà hôm qua mải chơi, quên không học. Tôi hấp tấp giở từng cuốn vở đọc lướt…đọc lướt…

Trống trường vang lên, những giờ học căng thẳng đã đến. Giờ Sử đầu tiên…Tiết hai, ba trôi qua. May thay, tôi không bị gọi lên bảng.

Nhưng rồi tiết bốn, tiết Ngữ văn…lại đến.

Cô giáo bước vào lớp với màu áo trắng giản dị. Vẫn tươi cười như mọi khi, cô chuẩn bị kiểm tra bài cũ. Vì chỉ đọc qua loa vài phút đầu buổi nên trong đầu tôi chẳng nhớ gì cả. Tặc lưỡi cầu may, hy vọng tiếp tục thoát nạn như những tiết trước, tôi phó mặc cho số phận. Cái cảm giác học môn tôi yêu thích hôm nay dường như đã bỏ tôi đi đến một vùng đất xa xôi nào, thay vào đó là sự hồi hộp, căng thẳng. Bỗng “Trần Văn Nam lên bảng” – giọng cô giáo cất lên phá vỡ không khí yên lặng của buổi học. Tôi thở phào nhẹ nhõm thấy mình thật may mắn.

Nên Xem:  Dàn ý cảm nghĩ về tình bà cháu trong bài thơ Bếp lửa của Bằng Việt

Tôi chưa kịp sung sướng thì cô giáo lại hạ tay bút rà….rà vào sổ điểm rồi kết thúc bằng ba tiếng ngắn gọn:

– Hiền – lên bảng! Tim tôi đập rộn lên như sắp chui ra khỏi lồng ngực. Thật bất ngờ, tôi nóng ran cả người, cố ra vẻ tự nhiên, bình thường để che dấu nỗi lo lắng.

Thế rồi tôi nhớ gì thì “diễn” thế. Rời rạc, lung tung. Bối rối trong những tiếng xì xào của các bạn, tôi thấy xấu hổ vô cùng.

Giọng cô trùng xuống, buồn buồn bảo tôi về chỗ. Yên vị trên chiếc ghế thân thuộc song trong đầu tôi hỗn độn bao ý nghĩ như trên mặt đất này khi chưa có bà Nữ Oa vậy. Tôi lo sợ, tự trách bản thân. Tiếc nuối, xót xa và càng hổ thẹn khi cô giáo nhận xét tôi học bài chưa kĩ – một cách nói giảm, nói tránh của cô – khi cô không muốn nói thẳng ra là tôi không học bài. Ánh mắt cô nhìn như xoáy sâu vào tôm hồn tôi.

Cả giờ học, ánh mắt ấy cứ như luôn hướng về phía tôi với một dấu hỏi không giải thích, biện minh được…Phải chăng sự lười biếng và chủ quan của tôi đã vô tình chạm vào tình cảm và lòng tin cô dành cho tôi?

Về cuối tiết học, tôi dần dần lấy lại được bình tĩnh chăm chú học bài. Hình như cô biết vậy, cô hỏi và lại gọi tôi trả lời. Tôi chuộc lỗi với tất cả cố gắng của mình, nét mặt tươi cười của cô khiến tôi nhận ra rằng cô vẫn là người bao dung, vẫn còn niềm tin vào cô học trò bé nhỏ. Cô đã bỏ qua và tha thứ cho tôi….Chuyện đã qua lâu rồi nhưng lòng tôi vẫn dai dẳng những buồn vui của tiết học ấy. Muốn nói với cô một lời cảm ơn và xin lỗi mà tôi chưa dám.

Bài làm 3

Cách đây hai tuần, tôi đã phạm một lỗi lầm mà tôi không bao giờ quên được. Đó là lần tôi đã quay cóp tài liệu khi đang làm bài kiểm tra, việc làm đó đã khiến cho thầy chủ nhiệm của tôi phải buồn lòng rất nhiều.

Buổi tối trước hôm kiểm tra, tôi đã xem thời khóa biểu và biết ngày mai không có gì phải làm cả, chỉ riêng môn văn là phải học thuộc lại các ghi nhớ để kiểm tra và xem lại tất cả bài tập làm văn thầy đã cho nhưng vì hôm đó tôi đã mê chơi game mới mà cứ quên không học bài.

Sáng hôm sau, khi vào tiết văn tôi đã rất ngạc nhiên khi nghe thầy nói rằng: “các em ôn lại bài lát kiểm tra”. Lúc đói, tôi đã toát cả mồ hôi, ướt cả trán. Tôi không biết phải làm sao để học hết trong vòng năm phút. Vì sợ điểm kém sẽ bị bố mẹ la rầy. Thẫn thờ một lúc thì thầy giáo bắt đầu đọc đề. Thầy vừa đọc xong thì các bạn chăm chú làm bài. Còn tôi thì xoay qua xoay lại để hỏi bài nhưng chẳng ai chỉ tôi cả. Tôi đã liều lấy cuốn tập trong ngăn bàn ra để xem tài liệu và chép lia lại cho đến hết giờ, thầy kêu cả lớp nộp bài.

Nộp bài xong, các bạn cứ hỏi xem nhau có làm được không còn em chỉ ngồi đó và mỉm cười một mình vì em biết chắc rằng mình sẽ không sai câu nào và điểm cao nhất lớp. Khi thầy kêu đọc điểm cho thầy ghi vào sổ điểm thì tôi đã rất tự tin đứng lên nói với thầy “thưa thầy, mười ạ”. Cả lớp ồ lên tuyên dương em, thầy mỉm cười nói rằng “Em làm bài rất tốt”.

Lúc đó, em cảm thấy rất vui, vừa tan học, em chạy một mạch về nhà khoe với bố mẹ và mọi người. Ai cũng khen em giỏi, em cũng cảm thấy rất hãnh diễn vì điều đó nhưng không biết vì sao, tối hôm đó em không thể nào ngủ được. Cứ cảm thấy mình không trung thực với thầy, tôi không xứng đáng với điểm đó. Điểm này không phải là tôi thật sự làm, mà đó chỉ là quay cóp mà có. Tôi cứ nghĩ mãi mà không biết làm sao.

Sáng hôm sau, tôi lấy hết can đảm để xin lỗi thầy rất nhiều vì tôi đã không trung thực trong giờ kiểm tra. Nghe xong, thầy không nói gì chỉ sửa điểm trong sổ điểm. Nhưng tôi biết rằng trong lòng thầy đã rất buồn vì tôi. Tôi đã xin lỗi thầy rất nhiều lần và thầy đã tha lỗi cho tôi lần này.

Qua sự việc này, tôi muốn nói với mọi người rằng: “Chúng ta cần phải biết sống trung thực không làm cho những người xung quanh bạn buồn lòng”.

Bài làm 4

Mỗi con người, chắc chắn ai cũng sẽ có những lúc lầm lỗi, không có ai là hoàn hảo dù người đó có giỏi đến đâu. Tôi cũng vậy, tôi đã từng mắc một lỗi mà tôi không bao giờ quên được. Lúc ấy tôi còn là học sinh vừa học hết lớp bảy.

Hồi đó, do ba mẹ nói tôi có năng khiếu vẽ và chính tôi cũng thích được trở thành nhà thiết kế thời trang. Ba mẹ đã đăng ký cho tôi học vẽ tại nhà của một cô giáo vừa về hưu. Cô tên Dương, dù đã ngoài cái tuổi năm mươi nhưng cô vẫn tràn đầy sức sống. Cô hiền lắm! Khuôn mặt cô điềm tĩnh, hiền hậu khiến tôi luôn có cảm giác như cô là mẹ tôi vậy. Mái tóc của cô đã ngả bạc trắng, cô luôn tốt bụng giúp đỡ mọi người nên hàng xóm xung quanh ai cũng quý cô.

Nên Xem:  Phân tích bài thơ Viếng lăng Bác của Viễn Phương.

Tôi quý cô lắm, lúc đó tôi thường kiêu căng, tự cao, tự đại với mọi người vì nghĩ là mình giỏi hơn mọi người. Ngày đầu tiên đi học, tôi cứ tưởng bài vẽ của mình sẽ được điểm mười nhưng không ngờ cô chỉ cho tôi con sáu. Tôi tức lắm, thế là đâm ra tôi ghét cô. Cứ mỗi lần đi học thêm, tôi không chịu vẽ mà cứ quậy phá làm phiền người khác. Cô bắt tôi vào bàn ngồi vẽ thì tôi lại vẽ đối phó với cô. Không ngờ, có một lần cô cho đề là vẽ chân dung thầy cô àm em thích nhất. Mọi người ai cũng vẽ cô, chỉ có tôi nghĩ hoài không ra là mình sẽ vẽ ai cả. Cho nên tới lúc nộp bài tôi sợ lắm, nhưng không ngờ cô không những không la tôi mà chỉ nói: “Lần sau cố gắng hơn nha con!”.

Kể từ lúc đó tôi cảm thấy mình thật có lỗi với cô. Và tôi cũng rút ra được bài học: “Không ai là hoàn hảo cả, mỗi người đều có một khuyết điểm”. Từ đó, tính kiêu ngạo của tôi cũng biến mất lúc nào không hay. Những bài vẽ mà tôi vẽ ra, ai cũng khen nhưng không vì vậy mà tôi lại kiêu ngạo nữa. Những lúc đó tôi vui lắm và tôi lại càng quý cô hơn nữa. Cô cũng dạy cho tôi biết thế nào là kiên trì thực hiện thì sẽ thành công.

Tuy tôi chỉ được học với cô trong những tháng hè nhưng cô đã truyền đạt cho tôi không chỉ những kinh nghiệm quý báu mà còn có những bài học cuộc sống để tôi thực hiện theo sau này. Từ ngày học cô, tôi đã biết suy nghĩ hơn, chín chắn hơn, có ý chí, kiên trì hơn. Tôi đã trưởng thành hơn, bỏ đi các vỏ bọc kiêu căng, tự đại ngày nào. Tôi rất biết ơn cô, bâu giờ tuy không học cô nữa, những bài học quý báu mà cô đã dạy cho tôi, tôi sẽ không bao giờ quên. Tôi sẽ dùng những bài học này, chia sẻ với các bạn của mình, dùng chúng để tiếp thêm nghị lực cho tôi trên con đường đầy gian nan phía trước.

Tôi vô cùng biết ơn cô. Bây giờ, nếu có thể nói với cô, tôi sẽ nói lên một điều mà tôi rất muốn nói: “Con cảm ơn cô rất nhiều, vì cô đã dạy cho con những điều hay lẽ phải, giúp con đi đúng trên con đường ước mơ của mình. Con yêu cô nhiều lắm!”

Bài làm 5

Câu chuyện đáng buồn ấy xảy ra từ năm học trước, vậy mà mỗi lần nhớ lại, em cảm thấy như vừa mới đây thôi. Giờ kiểm tra Toán hôm đó, em sẽ nhớ suốt đời. Đầu đuôi câu chuyện thế này:

Thầy giáo dạy Toán lớp 7A là thầy Thảo. Em rất thích môn Toán một phần cũng vì thầy dạy vừa dễ hiểu, vưa hấp dẫn. Từ đầu năm đến giữa học kì I, em liên tục được điểm 9, điểm 10. Bố em cũng là giáo viên dạy Toán trong trường, thường hãnh diễn về cậu con trai cưng của mình.

Bất ngờ, thầy Thảo bị ốm phải nằm bệnh viện và bất ngờ hơn nữa người được Ban Giám hiệu phân công dạy thay lại chính là bố em. Mọi rắc rối bắt đầu từ đây,

Mặc dù bố là giáo viên dạy giỏi nhưng học bố, em thấy thế nào ấy. Cứ đến giờ Toán là em ngượng ngịu, mất tự nhiên hẳn. Hồi thầy Thảo còn dạy, em hay xung phong lên bảng giải bài tập và lần nào cũng được thầy khen. Bây giờ khác hẳn, bố giảng bài, em chăm chú nghe nhưng im lặng, chẳng tỏ thái độ gì. Hình như hiểu tâm trạng của em nên bố không vui.

Em còn nhớ là trước hôm kiểm tra Toán giữa học kì I, em có trong tay cuốn Tuyển tập truyện ngắn hay 2004 mà anh Đức còn bác Hải mang đến cho mượn với lời khen nức nở rằng không thể có cuốn sách nào hấp dẫn hơn. Thế là em lén đọc mải mê cho đến khua, bất chấp lời nhắc nhở ôn bài của bố. Kết quả là sáng hôm sau, khi làm bài, em không thể nào tập trung tư tưởng, lúng túng mất một lúc khá lâu. Cuối cùng, em đã tính sai đáp số.

Suốt mấy ngày, em hồi hộp và lo sợ. Em không chỉ lo bị điểm kém mà còn lo cho uy tín của bố nữa. Bố sẽ ăn nói làm sao với học trò và đồng nghiệp khi con trai mình làm bài không tốt. Hôm trả bài, cầm trên tay bài kiểm tra bị điểm 3 to tướng, quả thật là em choáng váng. Em vừa xấu hổ, tủi thân lại vừa giận bố. Bố có thể sửa điểm được mà sao bố nỡ thẳng tay như vậy? Đã thế, sau bữa cơm chiều, trước mặt cả nhà, bố buồn bã bảo rằng vì em chủ quan, bướng bỉnh không nghe lời nên mới ra nông nỗi này.

Ngẫm nghĩ, em thấy bố nói rất đúng. Em chỉ có thể tự trách mình mà thôi. Điểm 3 đầu tiên và duy nhất ấy như một lời cảnh cáo nghiêm khắc đối với em: Không được kiêu căng, tự mãn trong học tập và phải nghiêm túc, cẩn thận trong mọi công việc, dù là việc nhỏ.

Sau đó, em nhanh chóng xóa đi mặc cảm, lại say mê môn Toán và cũng mê “thầy giáo bố” chẳng khác gì thầy Thảo trước đây. Cuối năm lớp 7, em vẫn đạt danh hiệu Học sinh xuất sắc. Hôm lĩnh phần thưởng và giấy khen, em trịnh trọng đưa cho bố bằng cả hai tay. Bố khen em cố gắng như vậy là tốt, xứng đáng là con trai của bố. Em xúc động không nói lên lời.

Chuyện ấy giờ đã thành kỉ niệm, dẫu là kỉ niệm buồn nhưng ý nghĩa của nó thì vô cùng thấm thía, bền lâu. Nó không chỉ là bài học sâu sắc cho em trong quãng đời học sinh mà sẽ là bài học bổ ích suốt cuộc đời.

Nên Xem:  Soạn bài: Đi bộ ngao du – Ngữ văn 8 Tập 2

Bài làm 6

Không ai làm người hoàn hảo. Cô giáo tôi từng nói như thế. Nghĩ lại tôi ngẫm nghĩ nó thật đúng. Chúng ta không ai hoàn hảo cả, bởi vậy, có đôi lần sai sót cũng là điều bình thường. Tôi cũng có những lần mắc khuyết điểm. Và có lẽ lần mắc lỗi với cô giáo lớp 7 dạy văn của tôi khiến tôi nhớ mãi không quên.

Tôi đã từng là đứa học sinh ghét học văn, tôi ghét văn vì nó khiến tôi phải nhớ một lượng kiến thức với những con chữ dài ngoằng ngoẵng. Tôi luôn học văn trong trạng thái thờ ơ, không quan tâm, học đối phó. Nhưng éo le thay, tôi đang ngồi lớp Văn. Trường tôi từ lớp 6 đã phân chuyên và khéo làm sao tôi lại ngồi lớp văn mặc dù tôi ghét văn.

Cô giáo chủ nhiệm của tôi tên Lan. Cô dạy văn chúng tôi, tôi không ghét cô nhưng tôi ghét văn thành ra tiết của cô tôi luôn chán nản. Cô cũng biết, cũng có nhắc nhở nhưng tôi không quan tâm. Tôi vẫn vâng dạ cho có lệ, thâm tâm thì luôn trốn tránh, ghét bỏ môn văn.

Rồi một lần, cô dặn chúng tôi về học bài ngày mai kiểm tra. Như mọi lần, tôi vẫn học bài và vẫn làm được bài. Vì quả thực tôi ghét văn vậy nhưng tôi vẫn viết được chỉ là tôi lười và không muốn viết. Nhưng lần này tôi học về học bài vì tối hôm đó phim hay quá khiến tôi quên mất việc đấy. Sáng hôm sau, cô vào lớp thì tôi mới nhớ ra, hôm nay kiểm tra Văn hai tiết.

– Bài kiểm tra này quan trọng nên cô đã dặn các em học bài rồi. Nhớ làm bài cẩn thận, dạo này tình hình học tập không khả quan đâu nhé cả lớp.

Nghe cô nói vậy, tôi đâm ra lo lo. Chép đề mà đầu trống rỗng không kiến thức. Mất 5 – 10 phút tôi vẫn không thể viết. Tôi nhìn cô, cô đang cặm cụi đánh máy. Một ý nghĩ xoẹt qua, tôi định giở vở xem lại. Vừa sợ vừa run, tôi giở sách xem bài giảng. Đọc lại bài, tôi có thêm chút kiến thức, cũng đủ để viết tạm. Ôi nhưng không, hình như cô đã thấy. Tôi thấy cô nhìn tôi, ánh mắt đầy nghi ngờ xen cái gì đó buồn lắm. Tôi vội cụp mắt xuống, không dám nhìn cô. Tôi viết bài, viết mà chẳng nghĩ. Tôi không biết tôi đã viết gì. Trong đầu tôi khi ấy trống rõng, chỉ ngập một lỗi no. Hết hai tiết làm bài, tôi nộp bài mà không hề có cảm giác mình đã viết. Tôi nhìn cô lấm lét, cô không nói gì, cô ra khỏi lớp đi về phía phòng giáo viên.

Mấy ngày sau đó tôi không dám gặp cô. Tôi sợ cô sẽ mắng. Nhưng chuyện gì cũng đến, cô gặp tôi bảo tôi hết giờ học qua gặp cô. Cuối buổi, tâm trạng đầy lo lắng, tôi lên phòng giáo viên gặp cô. Tôi thấy cô đang ngồi trầm tư, trên mặt bàn là tập bài kiểm tram tôi run run chào cô.

– Em chào cô ạ!

– Ừ. Có mấy điều cô cần trao đổi với em Đức ạ.

Tôi giật mình thon thót nghe cô nói vậy

– Bài kiểm tra của lớp đây, em có thể xem và trả các bạn hộ cô. Nếu xem, em hãy thử nhìn bài bạn và mình. Em khiến cô thật sự buồn, cô biết em không thích văn, nhưng một chàng trai làm lớp trưởng, em phải gương mẫu, nhưng không, em thái độ sai. Cô thấy nhưng cô không muốn nhắc trước lớp sợ em bị các bạn chê cười. Em có năng lực, các bài em viết trước giờ dù em ghét văn nhưng em vẫn viết rất tốt. Ngay cả bài này, mặc dù kiến thức văn bản không kĩ nhưng ý em có, em viết rất sáng. Nhưng tại sao em lại ghét văn đến vậy? Em đang lãng phí tài năng đó em biết không? Chàng trai, hãy suy nghĩ đi. Thử một lần chú tâm, em sẽ thay đổi tích cực. Cô chỉ muốn em tự hỏi mình có phải mình ghét văn thật không?

– Dạ…

– Bài lần này cô sẽ để em điểm 5 với đúng những gì em bỏ công sức. Cô không muốn trách nhiều vì cô biết em là cô bé ngoan và hiểu chuyện. Hãy suy nghĩ và trả lời cô câu hỏi kia!

Tôi im lặng không biết nói gì. Nhìn đô mắt cô mang mác bao nỗi buồn. Cô thất vọng về tôi lắm. Ngay cả tôi cũng thấy chán ghét bản thân mình. Câu hỏi của cô khiến tôi không biết nói sao cho phải

– Cô sẽ chờ câu trả lời của em bằng hành động. Thôi muộn rồi, em về nghỉ ngơi chiều còn đi học tiếp.

Tôi cúi đầu chào cô. Ngày hôm ấy, tôi nghĩ mãi về cô và câu hỏi ấy. Càng nghĩ tôi càng nhận ra, quả thực tôi không ghét văn như tôi nghĩ. Tôi viết văn tốt, tôi nhận thức tốt. Chỉ là tôi lười nhác và tự cho rằng mình ghét. Tôi quyết định sẽ suy nghĩ sâu sắc về vấn đề theo đuổi văn. Từ hôm đó, tôi chuyên cần hơn. Tôi chăm đọc sách, chăm chú nghe giảng hơn và tôi bắt đầu thấy yêu văn. Bài kiểm tra cuối tháng, cô cho tôi 9 điểm và lời phê “Cô đã nhận được câu trả lời”

Bài kiểm tra ấy tôi vẫn giữ. Nó như một minh chứng với tôi rằng phải có những lần mắc khuyết điểm tôi mới biết sửa sai và mới giúp tôi nhận ra đích đến thực sự của sự lựa chọn.

hochoi.net - Học Hỏi

Có thể sử dụng ctrl + F để copy code nhanh hơn nhé!