Trang chủ / Văn Mẫu THCS / Văn lớp 8 / Kể về một ngày hè đáng nhớ

Kể về một ngày hè đáng nhớ

Kể về một ngày hè đáng nhớ

Bài làm 1

Mùa hè là mùa của những trải nghiệm, là mùa của những trò chơi bổ ích, của những ngày học hè lí thú. Và đối với tôi cũng vậy. Hè là quãng thời gian để tôi có thể tham gia nhiều hoạt động bổ ích mà trong năm học tôi không có đủ thời gian để trải nghiệm, cũng là lúc để tôi được vui chơi thỏa thích cùng bạn bè. Có một ngày hè mà đối với tôi cực kỳ ý nghĩa, khó lòng nào mà quên được.

Đó là vào một ngày nắng đẹp, không khí ấm áp và là ngày để tôi tiếp tục hành trình trải nghiệm hè lí thú của mình. Hôm đó, tôi đi “ESI English tour”, là hoạt động để tôi có thể học Tiếng Anh tiến bộ hơn. Nhưng không đơn thuần là như vậy, đó cũng là lần đầu tiên tôi đi du lịch, đi xa mà không với gia đình hay bạn thân, mà đi với những người bạn mới – những người mà chưa lần nào nói chuyện. Thực sự đó là một bước ngoặt khá lớn đối với tôi. Sáng hôm ấy, tôi thức dậy từ sớm – cái lúc mà gà còn chưa gáy, mặt trời còn chưa mọc và mọi người thì ai cũng đang mơ màng trong giấc ngủ. Tôi đánh răng, rửa mặt, ăn sáng rồi bắt tay vào soạn hành lí. Vừa soạn, tôi vừa nôn nao, vừa lo lắng “Liệu chuyến đi lần này có vui không nhỉ ? Liệu mình có làm quen với bạn mới được không ? …” Tiếng gà gáy cất lên khiến tôi dừng những dòng suy nghĩ lại, đó là lúc để tôi lên đường. Cũng như các bạn khác, tôi có mặt, điểm danh, chia nhóm rồi leo lên xe. “Trông mình lúc đó chắc trưởng thành lắm” – Tôi nghĩ thầm trong bụng. Tôi ngồi với một bạn nữ có mái tóc đen nhánh, gương mặt xinh xắn và đôi môi luôn nở nụ cười. Tôi lấy hết can đảm để bắt chuyện, làm quen. Bạn ấy ất thân thiện. Chúng tôi trò chuyện với nhau như hai người bạn thân thiết từ trước. Nhưng tôi khá dễ bị say xe nên khi ngồi lên đó tôi có hơi chóng mặt. Bạn ấy để ý thấy vậy rồi mang ra đưa cho tôi một viên thuốc: “Cậu cầm lấy mà uống cho đỡ, Linh cũng hơi bị say xe nhưng uống cái này Linh đỡ hẳn. Nghe thấy thế tôi cũng nhận, cảm ơn rồi uống vào,đúng là đỡ hơn thật. Tôi nạp đầy năng lượng và háo hức để đến Đại Nội – Huế – nơi mà tôi bắt đầu việc bắt chuyện, giao tiếp với người Tây. Đến nơi, tôi theo chỉ dẫn của các thầy cô giáo, đi sâu vào Đại Nội và bắt đầu giao tiếp. Ban đầu tôi gặp chút khó khăn: hơi lo lắng và sợ, nhưng sau khi được một cô người Úc động viên và chủ động chụp ảnh với tôi, tôi cảm thấy tự tin hơn rất nhiều. Tôi nói chuyện được với rất nhiều người, họ còn khen tôi, khiến tôi cảm giác rất vui và tự hào về bản thân. Tiếp theo của cuộc hành trình chúng tôi đi vào “Trại Hoa Sen”. Ở đây chúng tôi được trải nghiệm cảm giác làm một người nông dân thực thụ. Chúng tôi được thử xúc đất, bón phân, ươm mầm, tưới nước, thu hoạch và tự nấu ăn bằng chính những bó rau mà mình thu hoạch được. Nấu xong, chúng tôi tự rửa bát, cất lên kệ. Tôi cảm giác như mình đã lớn thật ư! Ngủ trưa xong dậy, chúng tôi tiếp tục lên xe và đi đến Đà Nẵng. Trên đường đi tôi nhìn thấy được rất nhiều cảnh đẹp, nào là núi đồi, chim, bướm, sông, hồ và cả những cánh đồng bát ngát, với trông thật thích mắt làm sao ! Mới đó thôi mà đã đến Đà Nẵng. Chúng tôi cất hành lí, xuống bể bơi và thực hiện hoạt động nhóm. Những hoạt động nhóm đó đã cho tôi thêm kinh nghiệm, niềm vui và cả những tiếng cười sảng khoái. Tối hôm đó, chúng tôi được giao nhiệm vụ là làm bài tập theo nhóm. Tôi không ngần ngại đưa ra ý kiến của mình, lắng nghe ý kiến của các bạn khác. Cuối cùng chúng tôi chốt lại và đi ngủ. Kết thúc một ngày đầy lí thú.

Nên Xem:  Phân tích nhân vật Đôn Ki-hô-tê trước khi đánh nhau với cối xay gió trong đoạn trích Đánh nhau với cối xay gió – Xéc-van-téc

Ngày hè đó thực sự rất có ý nghĩa đối với tôi. Tôi học được cách sống tự lập, học cách kết bạn, giao tiếp, học cách làm việc nhóm hay đưa ra ý kiến của mình. Tôi nghĩ trong tương lai tôi sẽ tiếp tục những trải nghiệm bổ ích và ý nghĩa như thế này thật nhiều để trau dồi kiến thức và khám phá những điều mới, thú vị.

Bài làm 2

Khi bác phượng già khoác trên mình chiếc áo choàng đỏ rực, cô bằng lăng vận chiếc váy tím ngát và dàn đồng ca ve sầu không ngớt kêu vang là lúc một mùa hè bắt đầu. Đó cũng là lúc các bạn học sinh bước vào kì nghỉ bổ ích và lí thú. Cho tới bây giờ, tôi vẫn nhớ như in kì nghỉ hè năm lớp 2 ở quê ngoại tại Thái Bình.

Đó không phải là lần đầu tiên tôi về quê, nhưng chuyến đi lần này để lại cho tôi nhiều hiểu biết, nhiều kỉ niệm và nhiều cảm xúc hơn cả . Chị em tôi được báo trước sẽ được về quê, chúng tôi ai nấy đều háo hức, mừng vui, tất bật chuẩn bị bao nhiêu đồ đạc. Sáng sớm, chiếc xe bắt đầu chuyển bánh, để lại hàng cây, mái nhà trên con phố thân thuộc. Chẳng mấy chốc, đồng ruộng bao la hiện ra xanh mướt. Con đường làng thẳng, dài tít tắp. Hai bên đường là cánh đồng lúa đang độ chín vàng. Từng đợt gió thổi qua, đồng lúa nghiêng từng đợt theo gió như những con sóng trải dài vô tận.

Về chiều, vùng quê yên ả này đẹp như một bức tranh đa sắc màu và rộn như một bản hòa tấu. Sau lũy tre làng, mặt trời đỏ rực hắt ngang những tia nắng cuối ngày xuống vòm cây tán lá. Cánh đồng thay chiếc áo vàng tươi hồi sáng bằng chiếc áo vàng vươm. Những ngôi nhà mái ngói đỏ xanh xem kẽ giữa vườn cây. Tiếng gà chip chíp, tiếng lợn eng éc, tiếng vịt quác quác đòi ăn. Tiếng mõ trâu, bò gọi sau ngày dài đi ăn. Tiếng của những bác nông dân đang bàn tán xôn xao. Tôi gặp An vào buổi chiều đó. Nhà cô bạn gần nhà bà nội. Sáng hôm sau, tôi thấy An cầm một chiếc diều rất đẹp. Lúc đó, tôi thấy thích quá nên chạy sang hỏi mượn nhưng vừa mượn vừa với tay giật lấy luôn. An hỏi lớn với khuôn mặt đầy bất ngờ và giành lại: “Đây là diều của tớ mà?”. Tôi òa khóc nức nở. Bà tôi chạy ra hỏi chuyện, tôi được đà càng khóc lớn. An kể lại câu chuyện rồi nhường tôi chiếc diều. Tôi cầm và chạy vào sân. Nhưng tôi lại không biết chơi. Nghĩ hồi lâu, tôi lại ngó nghiêng sang nhà An. An thấy tôi và gọi tôi vào. Tôi ấp úng xin lỗi rồi bảo An chỉ cho tôi cách chơi. Cô bạn mỉm cười rồi kéo tôi ra một bãi cỏ rộng. Ở đó, từng đợt gió thổi rất lớn. An thả dây từ từ, chiếc diều bay bay trong gió, càng lúc càng cao. An đưa cho tôi cầm dây diều. Thế là cả sáng hôm đó, tôi và An đã chơi vui vẻ với nhau. Lúc về, chúng tôi đi qua cánh đồng. Những bác nông dân vẫn đang chăm chỉ gặt hái trên đồng. Tay cầm liềm, tay cầm bó lúa, gặt rồi bó liên tục. Trên gương mặt các bác, mồ hôi nhễ nhại. Bác khẽ lau bằng chiếc khan đã đội sẵn rồi tươi cười gặt tiếp. Ôi chao! Cái khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt đó tôi đã thấu hiểu sự vất vả của những người làm ra hạt thóc, hạt gạo.

Kể từ hôm đó, tôi và An trở nên thân thiết. An dẫn tôi đi nhiều nơi ở vùng đất này. Kì nghỉ này đã cho tôi hiểu rõ về quê hương của mình. Bây giờ, tôi luôn mong ngóng được nghỉ hè, để được về quê, gặp cô bạn hiền lành, gặp cánh đồng mênh mông, nghe tiếng chiều rộn rã và nghe tiếng quê hương vang trong trái tim mình.

Nên Xem:  Phát biểu cảm nghĩ về bài Sài Gòn tôi yêu của tác giả Minh Hương

Bài làm 3

Những tháng nghỉ hè vào đúng dịp mùa thu hoạch hoa màu. Bởi vậy sinh hoạt hè của em có một niềm vui vô cùng.

Nhà em ở ngay rìa làng, trông ra cánh đồng rất khoáng đãng. Chiều chiều em thích đứng trước cửa nhà nhìn ra cánh đồng. Mùa lúa mang một màu xanh mênh mông bắt đầu từ dưới chân bụi tre, chạy ra tít đến đường cái. Người và xe cộ đi trên đường ấy nhỏ bé như nắm tay thôi.

Ngắm cảnh đồng em thường thích thú nhất vào các buổi chiều đẹp trời, mấy con cò trắng muốt bay sà xuống rồi mất hút dưới màu xanh. Hoặc đi học về tắt qua cánh đồng, một vài con chim “dẽ giun” thấy bóng người vội bay vút lên làm em giật mình.

Sau vụ trồng lúa là đến vụ trồng hoa màu thì còn nhiều điều thú vị! Ca dao có câu:

Tháng giêng là tháng ăn chơi

Tháng hai trồng đậu, tháng ba trồng cà.

Nói thế thôi, chứ người ta làm đất trồng khoai ngay sau khi ăn Tết. Các thửa ruộng trồng khoai thường có những luống đất cao và to. Trên mặt trồng khoai, còn dưới má luống đất người ta trồng xen các thứ đậu.

Có những hôm các em ra đồng giúp cha mẹ vun và làm cỏ khoai. Chị hai bắt những con sâu khoai to như ngón tay, đầu nó có sừng, mình đầy khoang khoáy trông rất ghê, dọa em đến xanh mặt.

Những đám ruộng trồng ngô thì cao hơn đầu người, hoa ngô như một cành tre khô nhỏ vươn lên trời, chỉ ít lâu sau cái màu vàng tươi mất dần đi là ngô đã già và đến lúc người ta đi bẻ lấy bắp. Các em thường giúp gia đình bẻ ngô bỏ hàng đống trên bờ ruộng, những bắp ngô to và vỏ màu vàng còn ít râu ở đầu. Rồi những buổi đi hái đỗ còn đông vui hơn. Những ruộng trồng đỗ thì luống to và thấp, trên ngọn cây đầy những quả chìa ra các phía, quả chín già màu đen, quả còn non màu xanh. Người lớn mang thúng đi để đựng, còn chúng em thì chị hai có sáng kiến khâu cho mỗi đứa một cái tạp dề như người nấu bếp để bỏ đỗ vào đấy. Cu Bình nhỏ thấp trông nó như “căng-gu-ru” trong vườn thú buồn cười lắm. Em và chị hai thì thi nhau xem ai hái nhanh hơn.

Ngoài cánh đồng, vào tháng năm, tháng sáu hoa màu như đua nhau đòi về sân phơi. Ở sân phơi mọi người cũng phải chia ra từng ngăn. Nơi này phơi ngô, nơi kia phơi đỗ, nơi thì chất đống cây lạc còn đeo những củ trắng ngà, đầu hè thì đống khoai lang đổ rất cao, củ màu đỏ, củ màu trắng.

Chập tối một lúc là chị hai bưng rổ khoai lang lên cùng với một ít quả đỗ đã luộc chín. Cả nhà ngồi ăn vui vẻ, cha mẹ em thì nói chuyện thu hoạch mùa này loại cây gì tốt nhất, và sang năm nên trồng các cây hoa màu nào. Còn chúng em thì nhớ lại những lúc đùa chạy đuổi nhau lẩn trong ruộng ngô.

Đất ở quê em hầu như không lúc nào được nghỉ ngơi, sau vụ thu hoạch hoa màu là lại cày lên chờ mưa sẽ cấy lúa.

Sống ở nơi quê hương trồng hoa màu em thấy có lúc vất vả, nhưng có cái thú là ra cánh đồng vừa lao động vừa chơi vui và nghe chim hót ở các bờ tre, cây cổ thụ. Chim chèo bẻo kêu vào các buổi sáng sớm, chim cu gáy vào buổi trưa, buổi tối thì tiếng “cò cò” kêu ở trên ngọn tre. Em rất yêu đồng quê một năm có hai vụ cấy cày và trồng tỉa làm cho con người bận rộn và vui vẻ, xốc vác.

Nên Xem:  Hình ảnh Bác Hồ qua những bài thơ em đã học và đọc thêm trong chương trình Ngữ văn THCS

Bài làm 4

Kỳ nghỉ hè vừa qua, em cùng gia đình đi tham quan vịnh Hạ Long. Đã lâu lắm rồi em mới có một kì nghỉ hè thoải mái như thế này.

Để chuẩn bị cho chuyến đi em đã sắp xếp quần áo, đồ ăn uống… từ ngày hôm trước. Ô tô khởi hành từ lúc 5 giờ 30 sáng, gia đình em đã có mặt tại điểm tập trung từ lúc năm giờ. Em cứ nghĩ gia đình mình đến sớm nhất nhưng không ngở đã có nhiều nhà khác đến trước. Bố em cầm trên tay chiếc túi du lịch to, mẹ thì cầm túi đồ ăn uống, còn em và bé Mi khoác trên vai chiếc ba lô nhỏ xíu đựng một số thứ lặt vặt. Dọc đường  từ Hà Nội đến Quảng Ninh, trước mắt em là cả một bức tranh sơn thuỷ hùng vĩ đầy cảm xúc. Ô tô luồn lách qua những chiếc cầu và núi đá nhỏ, sau hơn một tiếng thì đoàn du lịch bắt đầu xuống xe để đi tàu thuỷ tham quan các hang động. Nơi đây có những vòm đá cao nhất rủ xuống những dải thạch nhũ cột băng pha trộn đủ mọi màu sắc của cầu vồng. Em nghe nói hang đẹp nhất là hang Đầu gỗ. Đây là cung điện với nhiều gian phòng ngoắt ngoéo, chỉ một giọt nước nhẹ rơi xuống từ những dải nhũ đá cũng đủ phá vỡ sự im lặng.

Gia đình em đã đi tham quan hết các hang động trong một buổi sáng. Mọi người chụp rất nhiều ảnh cảnh đẹp ở đây rồi vội vàng lên xe đến nhà nghỉ. Cả đoàn xuống xe lấy hành lý của mình, chờ bác trưởng đoàn liên hệ phòng nghỉ, có những bé chỉ khoảng tầm lớp hai, lớp ba chạy lon ton ở vườn hoa. Riêng bé Mi thì nghịch nhất, rủ bạn chơi đuổi bắt làm cho mẹ nhắc nhở liên tục nhưng nó chẳng nghe, cứ thích nô đùa chạy nhảy với các bạn. Chà! Sao bác trưởng đoàn liên hệ gì mà lâu thế, cả đoàn đang định vào gặp thì từ xa, mấy anh hướng dẫn viên đã cầm chìa khóa phát cho từng người.

Buổi chiều cả nhà em ra vườn hoa chụp ảnh làm kỷ niệm rồi lên núi ngay gần nhà nghỉ “Thăng Long” ngắm cảnh, mẹ bảo cả nhà chụp mấy pô nhân lúc trời đẹp. Em và bé Mi được chụp riêng hai kiểu, lúc chụp nó bảo:

– Nè, Em hơi bị ăn ảnh đấy nhé!

Em trả lời:

– Xì! Chưa chắc.

Nghe vậy chú chụp ảnh bảo:

– Thôi hai cháu đừng cãi nhau nữa, chú thấy đứa nào cũng ăn ảnh cả.

Chụp xong, cả nhà ra chợ mua ca, tôm gọi là đặc sản nghỉ hè. Chà! Chợ Hạ Long sầm uất hơn cả Hà Nội. Ngay từ đầu chợ hàng loạt quầy bán dưa hấu, cá tôm, thịt… được xếp bày hàng chào khách. Nhưng gian tôm, cá là gian đông nhất vì ở đây phần lớn khách du lịch muốn mua quà nhân dịp đi nghỉ mát. Em và mẹ quan sát hàng quần áo trẻ em cạnh quầy bánh kẹo thì khá đông người mua nhất là những bác phụ huynh mua cho con mình mặc. Có hai em chạy lăng xăng nên bị mẹ mắng, thấy vậy em liền bảo mẹ phải trông bé Mi cẩn thận kẻo lại bị lạc. Buổi tối, những chiếc đèn thắp sáng mọi nơi, em cùng mẹ và bé Mi ra ăn chè ở quán cạnh khách sạn nơi mà gia đình em đang ở. Còn bố thì đọc báo, xem tivi ở phong nghỉ.Thời gian trôi qua, cả đoàn bắt đầu lên đường về Hà Nội.

Sức hấp dẫn của vịnh Hạ Long đã khiến cho nơi đây quanh năm luôn là điểm hội tụ của khách du lịch trong và ngoài nước. Mọi người đều đến đây tham quan, nghỉ ngơi, tắm biển… Ai cũng thấy khoan khoái, hài lòng trước vẻ đẹp kì quan của thế giới.

hochoi.net - Học Hỏi

Có thể sử dụng ctrl + F để copy code nhanh hơn nhé!